Em bước vào cuộc đời tôi như ánh nắng chiều thật êm ả. Những giọt nắng chiều yếu ớt của buổi chiều tà không quá gắt nhưng lại đủ làm sáng lên một góc khuất ở một nơi nào đó. Tôi đứng đó, không ít lần, tôi đứng đó để nhìn về một nơi xa xăm nào đó để nghĩ để suy ngẫm hay chỉ đơn giản là thư giãn.Nhưng buổi chiều hôm đó ánh nắng của buổi chiếu đó bỗng rực rỡ hơn và ấm áp hơn nó khiến tôi nghĩ tới em, nghĩ về một người khiến tôi sẻ chia những suy nghĩ của mình, nghĩ về một người bỗng xuất hiện trong cuộc sống của tôi một cách ngẫu nhiên và tình cờ, và rồi tôi tự đặt cho mình nhưng câu hỏi về em. Tôi và em hai con người xa lạ bỗng chốc lại được đặt ở cạnh nhau để tạo nên một hồi ức của một kỉ niệm và hằn lên kí ức những phút giây của cảm xúc.
Lần đầu tiên tôi gặp em,em thoáng qua trong tâm trí tôi một cách mơ hồ và mờ nhạt. Tôi nhớ về một vài điều nhỏ nhặt. Nó không đủ lớn để tôi tiến về phía em nhưng đủ làm cho tôi bị cuốn vào trong một phút giây nào đó.Còn với em có lẽ tôi không một chút gi đặc biệt đủ làm em chú ý.Lần đầu tiên là thế thoáng qua và nhẹ nhàng.Mọi thứ lướt qua cũng giống như ngày em lại xuất hiện tiếp trên con đường của tôi nhưng lần này em để lại cho tôi không phải là cảm giác thoáng qua mà kèm theo đó một chút nồng nàn và ấm áp.Tôi đứng đó nhìn em lặng lẽ để tự mình quan sát.Quan sát một con người nửa quen nửa lạ, đã biết nhưng lại dường như chẳng biết gì.Tôi tự biến mình thành một góc nhỏ trong cuộc sống của em. Nhìn em và quan sát em và rồi say đắm vào giọng nói của em.Giọng nói của em quá ngọt ngào ngọt ngào đến độ tôi đoán chắc là không ít anh chàng đã phải chết đứng vì nó.Và rồi cùng với giọng nói của mình,bờ môi em tạo nên những khoảng khắc uốn lượn tựa như những nột nhạc nhảy nhót trên dòng kẻ của một bản nhạc.Tôi bị cuốn hút vào như thế bỗng chốc tôi lại trở thành như một gã si tình lặng lẽ khi ở cạnh em.
Tôi chia sẻ với em, tôi không biết tại sao tôi lại chia sẻ với em.Tôi không hản là một tuýp người muốn người khác nắm hết toàn bộ suy nghĩ của mình mà giữ nó cho cá nhân mình.Có lẽ tôi đã xem em như một người tôi có thể chia sẻ và có thể tin tưởng khi để em đi vào trong suy nghĩ của mình.Tôi quá ích kỉ khi chỉ nghĩ về mình mà không nghĩ về em đúng không?tôi chỉ lo cho những cảm nhận của riêng mình mà không nghĩ đến những cảm nhận của em.Có những lúc tôi cũng muốn đi thật sâu vào trong suy nghĩ của em để hiểu em nhưng rồi tôi dừng lại, tôi dừng lại để mỗi câu chuyện của em in sâu vào trong suy nghĩ của tôi, tôi dừng lại để có thể xuất hiện khi em cần đến tôi. Nhưng liệu con đường của tôi và em sẽ đi đến đâu,nó có đủ dài để tôi có thể hiểu em được không.Tôi bị xoáy vào trong nhưng suy nghĩ của chính mình,bị nhất chìm bởi chính con sóng tôi tạo ra
Tôi gặp em khi con đường đi của tôi có những phút giây yên ả.Nó lặng lẽ như một bản tình ca với những âm sắc và ánh sáng của em.Nhưng rồi tôi biết nó sẽ chấm dứt và con đường mới tôi đi nơi mà tôi thường gọi là vùng đất của sỏi đá sẽ còn có em hay không.Đâu đó trong suy nghĩ của mình tôi muốn kéo em đi đến nhưng con đường mới,nhưng đâu đó tôi lại ko muốn để em bước cùng tôi.Mọi thứ cứ thế lâu lâu lại vây kín quanh tôi như những suy nghĩ thoảng qua, mâu thuẫn và mơ hồ.
Một bản nhạc bị lỗi nhịp tìm kiếm cho mình một nghệ sĩ để chính sửa.Bản
nhạc của tôi đã quá cũ để ai đó đủ hiểu và sửa nó.Như thể một bản
symphonic ballad tìm cho nó một thính giả để nghe và hiểu đã khó huống
gì tìm được người viết tiếp vào nó.Càng ngày bản nhạc càng được chơi
nhiều đến mức mọi giai điệu lạc lõng của nó bỗn chốc chở thành một thứ
âm thanh quen thuộc nhưng vô hồn.Em với tôi như người thính giả thích
lắng nghe nhưng chưa thể bộc lộ cảm xúc của mình.Em lắng nghe tôi kể,đọc
điều tôi viết nhưng lại giấu đi chính dòng suy nghĩ của chính em.Và tôi
biết em có một bản nhạc cho chính mình.
Tôi gọi em là bạn, ừ vì là bạn tôi và em sẽ không phụ thuộc vào nhau.Vì là bạn tôi và em sẽ cân bằng hơn. Em nói rằng với em đây đang là một khung trời mới đẹp hơn, và tôi yêu điều đó.Tôi yêu cái cảm giác khi được em chia sẻ khung trời mới.Tôi để cho em có những khoảng khắc thật đẹp của khung trời mới.Tôi để tôi chỉ là một phần nhỏ bé giúp làm đẹp thêm cho những khoảng khắc đẹp của em.Để tôi và em luôn mãi là những người bạn bước đi cùng nhau.Tôi muốn nhiều hơn thế,có lẽ nhiều hơn rất nhiều.Tôi muốn tôi trở một phần lớn trong em suy nghĩ của em,thế nhưng đó chỉ là tôi muốn.
Tôi và em là thế quen mà lạ lạ mà quen tất cả phụ thuộc một điều nào đó còn đang chờ ở phía trước hay đơn giản hơn đó chỉ là một khúc ngẫu hứng giữa hai người nghệ sĩ.
Agrond Pham